Một đạo âm thanh nhẹ nhàng truyền vào tai, hai chân Hạ Nhất Minh đột nhiên ngừng lại. Hắn đem
Viên Lễ Huân thả xuống, nói:
- Lễ Huân, Gia gia bọn họ ở phía trước.
Viên Lễ Huân nhìn theo ánh mắt Hạ Nhất Minh về phía trước, nhưng ở trong tầm mắt của nàng ngoại trừ cây cối và cây cối
ra thì không còn gì nữa, cho dù là nơi bọn hắn lưu lại hành lý cũng không thấy. Bất quá, nàng đối với lời nói của Hạ
Nhất Minh lại gần như tin tưởng một cách mù quáng, nghe vậy liền nhẹ nhàng gật đầu, cẩn thận sửa sang lại một chút quần
áo trên người, khuôn mặt hơi nổi lên một chút ửng đỏ. Nàng nhẹ nhàng kéo Hạ Nhất Minh, nói:
- Thiếu gia, nếu Gia gia hỏi đến, chúng ta sẽ nói như thế nào?
- Trả lời chi tiết nhất có thể. - Hạ Nhất Minh không hiểu chút nào nói.
Sắc mặt Viên Lễ Huân càng đỏ, nói:
- Chúng ta đã rời đi lâu như vậy, quần áo trên người cũng bị nhăn, chàng nói, Gia gia bọn họ có thể hay không…..
Hạ Nhất Minh bật cười một tiếng, nói:
- Yên tâm đi. Hai người bọn họ sẽ không nghĩ nhiều như vậy đâu.
Dứt lời, hắn đưa tay ra kéo, Viên Lễ Huân lập tức không tự chủ được đi theo hắn qua vài cây đại thụ, cuối cùng cũng đi
tới địa điểm mà hai người lúc đầu rời đi. Thân hình Hạ Nhất Minh như điện, thẳng phía trước lao đến, hơn nữa ngay sau
khi thân thể dừng lại, hai người Hạ Vũ Đức mới phát hiện ra thân ảnh của hắn.
- Nhất Minh, cháu đi đâu vậy?
Ánh mắt Hạ Vũ Đức ngưng lại, đợi đến khi nhìn thấy rõ diện mạo Hạ Nhất Minh. Sau đó tâm tình mới buông lỏng, lão nhướng
mày hỏi, lời có chút không vui. Hạ Lai Bảo cười nói:
- Lão thái gia, người tuổi trẻ khó được đi ra ngoài một lần, đi ra ngoài một chút cho khuây khỏa, ngài sẽ không giận
chứ?
Ánh mắt lão nhân nhìn Hạ Nhất Minh và Viên Lễ Huân tràn đầy vẻ ôn hòa, tươi cười, nghe khẩu khí của lão, tựa hồ khi bọn
họ rời đi một mình, kỳ thật là giống như đi du ngoạn. Hạ Vũ Đức hơi lắc đầu, nói:
- Ta biết, bất quá tốt xấu gì cũng phải nói lại một lời, để chúng ta khỏi phải lo lắng.
Lão nhân gia mặc dù nói lo lắng, nhưng trên thực tế hắn cùng với Hạ Lai Bảo căn bản lại không có chút lo lắng nào.
Hôm nay Hạ Nhất Minh đã là một vị tiên thiên cường giả, ở trên thế giới này địa vị của tiên thiên cường giả được tôn
sùng cực kỳ, vượt xa khỏi sự tưởng tượng của con người. Hơn nữa, vũ lực của tiên thiên cường giả cũng đã vượt xa khỏi
phạm trù loài người có thể với tới. Hạ Vũ Đức cùng Hạ Lai Bảo đều có tu vi thập tầng nội kinh. Có thể nghênh ngang ở
chỗ này, mà không kiêng kỵ nguy hiểm gì. Như vậy khi Hạ Nhát Minh rời đi, bọn họ lại càng không có chút lo lắng gì. Nếu
như, làm cho hai vị lão nhân cảm thấy tức giận, thì chi là do Viên Lễ Huân không có chút cáo biệt nào, thậm chí một cái
ký hiệu cũng không lưu lại. Hạ Nhất Minh cười khổ không thôi, nói:
- Gia gia, kỳ thật tôn nhi cũng muốn nói cho người, bất quá tình huống khi đó rất khẩn cấp, thật sự không có thời gian
lưu lại để nói.
Viên Lễ Huân lúc này cũng nghĩ lại tình hình lúc đó, sắc mặt không khỏi lại đỏ lên. Khi đó Hạ Nhất Minh lo lẳng cho
nàng, cho nên tay chân luống cuống đem một kiện áo thần kỳ cho nàng, nếu không như thế, cũng chưa chắc sẽ không có thời
gian. Kỳ thật, Hạ Nhất Minh sỡ dĩ không muốn nói lại, là vì hắn vốn vô cùng tin tưởng, có thể trong một canh giờ sẽ
đánh chết được con linh thú đó, hơn nữa còn mang nó trở về.
Trước đó, hắn đã từng có kinh nghiệm hai lần giết linh thú, đối với thực lực của chúng nó vô cùng hiểu rõ, cho nên mới
tự cho rằng một canh giờ là có thừa thời gian. Ở trong tính toán của hắn, khi hắn mang theo thi thể của linh thú quay
trở lại, nhị vị lão nhân gia còn chưa quay trở lại. Thế nhưng, hẳn tuyệt đối không ngờ được, con linh thú này chẳng
những có hai đầu, lại còn lợi hại quá mức. Hơn nữa gặp được khối cự thạch kỳ dị, cuối cùng mới khiến cho thời gian bị
trì hoãn lâu như vậy.
Sắc mặt Hạ Vũ Đức ngưng trọng hơn, hắn kinh ngạc nhìn hai người, lão nhân tuy đã lớn tuổi, nhưng ánh mắt lại cực kỳ
nhạy cảm, chi cần liếc mắt một cái đã nhìn ra quần áo trên người của bọn họ đều nhăn nhúm.
- Nhất Minh, cuối cùng thì chuyện gì đã xảy ra?
- Gia gia, tôn nhi cho người xem một vật.
Dứt lời, hắn gỡ Đại Khảm Đao và thi thể song đầu linh thú ớ phía sau lưng xuống. Vốn có một sợi dây cột cái bọc đựng
Đại Khảm Đao, bây giờ còn có thêm một cái bọc vải dài. Lúc này, tất cả được gỡ xuống, bọc vải được Hạ Nhất Minh dùng để
đựng lấy song đầu linh thú. Đem một đầu mảnh vải nắm trong tay, nhẹ nhàng rung lên, nhất thời lộ ra hai đoạn thi thể
của song đầu linh thú ở bên trong.
Ánh mắt Hạ Vũ Đức và Hạ Lai Bảo đều thay đổi, bọn họ có nhãn lực chỗ nào, chỉ thoáng qua một cái đã nhìn ra được chỗ
bát phàm của con thú này. Cái khác không nói, chỉ riêng hai chiếc đầu cũng đủ để người khác kinh ngạc mãi không thôi.
Hạ Vũ Đức tiến lên phía trước, duỗi ra bàn tay thô ráp to lớn, sờ chiếc đầu của con linh thú một chút, sau đó ngẩng đầu
lên, vẻ mặt vui mừng lẫn sợ hãi, nói:
- Nhất Minh, đây là linh thú?
Hạ Nhắt Minh hơi gật đầu nói:
- Gia gia, xin người thứ lỗi, tôn nhi đột nhiên phát hiện ra con linh thú này, cho nên mới tự động ra tay. Bởi vì tốc
độ của nó cực nhanh, cho nên thời gian gấp gáp mới không nhắn lại được cho người.
Hạ Vũ Đức cười to mấy tiếng, bàn tay khẽ vổ vai Hạ Nhất Minh vài cái, nói:
- Không có việc gì, không có việc gi, việc nhỏ đó, ta làm sao có thể trách cháu.
Hạ Nhất Minh chớp chớp hai mắt, thầm nghĩ quả nhiên không sai, chỉ cần đưa ra linh thú, tâm tình Gia gia sẽ trở nên phi
thường tốt. Viên Lễ Huân che miệng mỉm cười, giờ phút này buồn bã nói:
- Gia gia, thiếu gia vì săn con linh thú này, mà mất rất nhiều công phu, hơn nữa lại còn gặp một ít nguy hiểm nữa.
Trên mặt Hạ Vũ Đức nổi lên một tia kinh ngạc, nói:
- Nhất Minh, cháu đã là tiên thiên đại sư, chẳng lẽ giết một con linh thú còn có gì khó khăn sao?
Hạ Nhất Minh cười khổ một tiếng, nói:
- Gia gia, con linh thú này tựa hồ có điểm bất đồng, nó lợi hại nhất là từ miệng có thể phun ra những hơi thở phong
hỏa, loại hơi thở này cực kỳ cường đại, ngay cả tôn nhi nếu không đề phòng thì cũng không có thể thoát nổi.
Trong đầu hắn nổi lên hình ảnh song đầu linh thú ẩn nhẫn lâu như vậy, cuối cùng sử dụng ra tuyệt chiêu, không khỏi có
chút rợn người. Nếu không phải hắn lưu lại tuyệt chiêu đao mang, hơn nữa bản thân cũng lĩnh ngộ được tinh túy của Phong
lực lượng, như vậy giờ phút này chết chỉ sợ không phải là song đầu linh thú, mà chính là bản thân hẳn. Nhưng mà, sau
khi nghe được lời nói của Hạ Nhất Minh, trong ánh mắt Hạ Vũ Đức và Hạ Lai Bảo đều lộ ra vẻ nửa lo, nửa mừng, cùng thần
sắc khó tin. Hai vị lão nhân liếc mắt nhìn nhau một cái, Hạ Vũ Đức chầm chậm nói:
- Nhất Minh, cháu nói là con linh thú này có thể phun ra lực lượng phong hỏa?
- Vâng.
Hạ Nhất Minh kinh ngạc nhìn hai vị lão nhân, hắn mơ hồ cảm giác được hai lão nhân này đang có chút kích động. Hạ Vũ Đức
dứt khoát nói:
- Lai Bảo, ngươi lại đây xem một cái.
Hạ Lai Bảo ứng tiến, hai lão nhân đồng thời tiến lên, mỗi người cầm một mảnh thi thể lớn, sau đó đưa tay ra, cứ như vậy
trực tiếp ở một chỗ tách cổ nó ra, sau đó đưa hai tay vào sâu trong đầu của linh thú. Hai người bọn họ đêu đạt tới thập
tầng hậu thiên cao thủ, mặc dù không thể so sánh được với Hạ Nhất Minh, nhưng khi bọn họ vận nội kình vào ngón tay cũng
có thể trở nên cứng rắn phi thường, lực lớn vô cùng. Nếu song đầu linh thú này còn sống, thì bằng vào xương cốt cứng
cáp như kim cương của nó, tự nhiên sẽ không sợ hãi chút nào. Nhưng nếu nó đã chết, mà nhị vị lão nhân gia lại từ miệng
vết thương để tiến vào, tự nhiên ngón lay của bọn họ dễ dàng xuyên qua.
Sắc mặt Viên Lễ Huân nhất thời trở nên có chút khó coi, thấy được một màn máu tanh này, bụng của nàng mơ hồ có chút khó
chịu, sau đó cảm giác buồn nôn ập đến. Bỗng nhiên, trước mắt tồi sầm lại, nàng kinh ngạc nhìn lên, Hạ Nhất Minh đã
giống như quỷ mị hiện ra chắn trước mặt nàng. Viên Lễ Huân thản nhiên cười, loại cảm giác không tốt vừa rồi đã bớt đi
phân nửa, tâm tình lại ấm áp hơn.
Sau một lát, Hạ Vũ Đức tựa hồ sờ được cái gì đó, lão chậm rãi thu tay trở về, nhẹ nhàng mở lòng bàn tay ra, ở bên trong
ngoài máu còn có một viên hình tròn trong suốt, giống như một viên hạt châu nhỏ vậy. Thân thể lão hơi run rẩy, đang
muốn nói gì, đột nhiên nghe được thanh âm vui mừng, lẫn sợ hãi của Hạ Lai Bảo vang lên:
- Tiểu nhân tìm được rồi.
Hạ Vũ Đức kinh ngạc một lúc, lão nhìn lại, trong tay Hạ Lai Bảo quả nhiên cũng có một viên giống như trên tay lão. Hạ
Vũ Đức đưa tay ra, lòng bàn tay của hai lão nhân đều có một viên hạt châu tỏa sáng, tựa hồ có chút màu sắc kỳ dị. Hạ
Lai Bảo cũng trợn tròn mắt, ngay cả với tuổi này của lão, cả đời nhìn thấy vô số thứ, giờ phút này cũng có cảm giác mê
muội. Lão thì thào nói:
- Hai viên, có những hai viên?
Hạ Vũ Đức hơi gật đầu, nói:
- Không sai, chính là hai viên.
Lão quay đầu lại, nhìn Hạ Nhất Minh, nói:
- Nhất Minh, vận khí của cháu thật là tốt.